Ngày 20/11 hàng năm, cả nước lại hướng về những người thầy, người cô, những người lái con đò tri thức đã tận tâm, hết lòng vì sự nghiệp trồng người của bao thế hệ của đất nước. Nhân dịp này, chúng ta hãy cùng Ancarat lắng nghe những chia sẻ đầy xúc động của thầy Đức – một cựu giáo viên đã gắn bó cả đời với bục giảng.
Thầy Đức, với mái tóc đã điểm bạc và đôi mắt hiền từ, chậm rãi kể về những kỷ niệm đáng nhớ trong sự nghiệp giáo viên của mình. Thầy nhớ lại buổi đầu tiên được đứng lớp, hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trước mặt thầy là những đứa trẻ với gương mặt ngây thơ, trong sáng chúng nhìn thầy với ánh mắt tò mò pha lẫn chút e dè. Chính sự hồn nhiên đó đã giúp thầy vượt qua căng thẳng và bắt đầu bài giảng đầu tiên.
“Ngày đó, điều kiện kinh tế còn nghèo lắm, cơ sở vật chất để dạy học còn khó khăn và nhiều thiếu thốn, bảng đen, phấn trắng là những vật dụng quen thuộc. Nhưng tình yêu nghề đã giúp tôi vượt qua tất cả. Tôi luôn cố gắng tìm tòi những phương pháp dạy học mới để giúp các em hiểu bài tốt hơn. Có những hôm, tôi thức trắng đêm để soạn giáo án, tìm hiểu các kiến thức khác qua những quên sách cũ đi mượn được, chỉ mong sao các em sẽ tiếp thu được những kiến thức bổ ích nhất”, thầy Đức tâm sự.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của thầy trong con được làm người lái đò chở con thuyền tri thức là lần tổ chức buổi ngoại khóa cho học sinh. Thầy đưa cả lớp đi tham quan bảo tàng, vườn bách thảo. Trong chuyến đi đó, thầy đã kể cho các em nghe nhiều câu chuyện lịch sử của đất nước, những câu chuyện về thiên nhiên, cây cỏ. Thầy còn tổ chức những trò chơi tập thể để các em gần gũi nhau hơn. Khi nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của các em, thầy cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Niềm vui lớn nhất của tôi là khi nhìn thấy các em học trò trưởng thành, thành công. Có những em trở thành bác sĩ, kỹ sư, giáo viên… Nhưng dù ở bất cứ vị trí nào, các em vẫn luôn nhớ về người thầy cũ với lòng biết ơn sâu sắc. Tôi nhận được những lá thư, những cuộc điện thoại hỏi thăm của các em vào mỗi dịp lễ, Tết. Đó là món quà tinh thần quý giá nhất mà tôi có được”, thầy Đức xúc động nói.
Câu chuyện của thầy Đức không chỉ là một hồi ức đẹp mà còn là lời nhắn nhủ gửi đến thế hệ trẻ về sự cao quý của nghề giáo. Nghề giáo không chỉ là một nghề, mà còn là một sứ mệnh cao cả, là nghề vô cùng đáng quý trọng. Những người thầy, người cô đã và đang góp phần xây dựng nên một đất nước giàu mạnh, văn minh.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng ta hãy cùng Ancarat dành một lời tri ân sâu sắc đến những người thầy, người cô đã và đang tận tâm với sự nghiệp giáo dục. Mong rằng những câu chuyện như của thầy Đức sẽ tiếp tục truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ, để họ hiểu rõ hơn về giá trị của việc học và tầm quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi người.